Truyện về cô bé đứng đường mà tôi quen17:32 / 24.12.2014 2652 - Chia sẻ : 9.0 /10 |
Đến khoảng ngày 15 thì như lịch trình bay thì đúng là bé Nhi bắt đầu trở về Biên Hòa.em nó vừa đặt chân tới ranh giới giữa Bình Dương và Biên Hòa đã nhanh chóng nhắn tin cho tui y như công chúa sắp về làng thăm hỏi tình hình dân chúng ấy
– Em lên biên hòa rồi anh V ơi hihi – bé Nhi nhắn qua tui
+ ừa , đi đường xa có mệt ko gái ?
– dạ hông , em quen òi.mà anh đang ở đâu ak
+ anh đang ở nhà tu
– Cái gì ?hihi , sáng tu chiều hú tối uống milu hả ? – con bé lại bắt đầu ghẹo
+ ừ , anh mới cạo đầu quy y cửa chùa hôm qua xong
– ủa mà hôm nay hổng đi làm à ? em nó hỏi
+ đã kêu anh từ bỏ trần tục r`, giờ đang mài rèn kinh phật
– xí , toàn bốc phét ko hà ,thôi hổn cà rỡn với anh nữa , em về phòng sắp xếp đồ đây
+ mô phật , chúc thí chủ bình an,bần tăng thăng đây
Có lẽ các bạn để ý từ chap 1~ chap 31 có vẻ từ khi tui quen đc em tới giờ nó khá bình yên và màu hồng có phải ko ? ko 1 tiếng cãi cọ , ko 1 chút giận hờn vớ vẩn lảng vảng nào vào đây !!! vâng có lẽ nó sẽ mãi như thế nếu như ko có sự xuất hiện của bé Nhy từ đầu sấn vô câu chuyện này , nếu như tui đã không quên béng đi cái lời hứa mà tui đã gieo vô trong não em 1 niềm tin mãnh liệt hồi ở cà mau và từ đây bắt đâu sóng gió nổi lên, thổi bùng với mối quan hệ giữa 3 chúng ta 1 cách vồ vập mà đến ngay cả tui còn ko thể kiểm soát được…..Các bạn và tui có lẽ đã có quá nhiều phút giây êm đềm rồi…hãy chuẩn bị chờ cơn sóng gió ập đến kể từ giây phút này
p/s : nhớ thắt dây an toàn vào dùm tui…
Chap 32 :
Kỳ trước :
Thì thấy chiếc xe Airblade của của bé Nhi từ đâu tiến tới dựng trước mũi xe tui….lườm tui với ánh mắt đỏ ngầu, khuôn mặt lạnh tạnh của em mà tui chưa bao giờ thấy xuất hiện từ những ngày đầu.Khẽ bật nụ cười phỉ khinh đời ,em phóng ga vút đi giữa dòng người nhộn nhịp bỏ lại 2 đứa tui vẫn còn ngờ ngác chưa hiểu cái quái gì đang xảy ra….
_________________________
Tui ngoái lại xái cả cổ để nhìn bóng em hút đi giữa làn người xen lẫn mù mịt mùi khói.khẽ liếc quá nhìn bé nhy cũng quay lại nhìn giống tui, khi quay lại thấy con bé bỗng ngần ngại điều gì đó rồi bậm môi hỏi tui
-Bộ bé Nhi giận gì hả anh?
+ anh cũng không biết nữa- tui gãi đầu
– em nghĩ chắc….à thôi anh đuổi thi bé nhi xem sao – rồi bé Nhy lập cập bước xuống xe.2 tay khoanh lại nhìn tui cười y như mẹ tiễn đứa con trai lên đường nhập ngũ vậy đó