- Chuyên đề:
Bức thư cuối cùng
- Chuyên mục:
Truyện Ngắn- Người đăng:
Admin- Nội dung:
Nhưng em cười, cúi đầu cám ơn và đi ra…
Ông ấy nói là…
Nên thử…
Để tiếp tục… và hy vọng… để biết đâu… may mắn!
…………………………….
Em về nhà, mở máy tính, tìm những thông tin về căn bệnh đó…. Em biết là nó nặng lắm… à ko… sắp nặng lắm rồi…
Em khóc…Ngoài khóc ra… em còn biết làm gì nữa????
Rồi em mở ví ra nhìn lại ảnh 2 chúng mình ngày xưa…
Nước mắt em rơi… làm nhoè mờ bức ảnh….
Em gọi cho anh…
Anh dè dặt và khách sáo lắm….
Em cúp máy!
Bức thư cuối cùng
Em muốn cuộc sống của em vẫn cứ bình thường như thế này…
Như cái ngày em chưa biết mình bị bệnh….
Thời gian đầu, em khó làm quen với ý nghĩ ấy….
Khóc nhiều lắm…
Và thường xuyên quấy rầy anh…
Em hay gọi điện thoại và nói với anh như người say vậy….
Vì lúc ấy, em sợ em chết đi… sẽ ko còn được kể lể về những gì mình ấm ức với anh nữa….
Cái giọng nói kia của anh… Em sợ nó… biết đâu ngày mai xa xôi….
…………………………….
Khi em biết bệnh mình đã nặng nhiều lên, những lúc ở trong lớp em chỉ còn có đủ sức để nằm gục xuống bàn….Và khi đi làm, em phải vào toilet thường xuyên để lau khoé miệng….
Em quyết định sẽ ko gọi cho anh nữa….
Em sợ rằng, em chết đi… thì anh sẽ lại phải suy nghĩ…. về những gì, em đã nói với em trước khi em chết…
Và vì em biết,con người ta có thói quen hoài cổ và luôn nuối tiếc…. Em ko muốn em buồn…. Chỉ là cắt đứt để làm anh quên em… thì em chết đi… anh sẽ ko hề biết…. Chỉ là xa lạ mà thôi….
…………………..
Hẳn bố mẹ em sẽ buồn lắm…. Em ko muốn ai biết em đã phải đau đớn như thế nào… Em sợ họ sẽ vì yêu em mà còn đau hơn em nữa….
Cứ như một tai nạn và chết đi đột ngột….
Em ko muốn mọi người phải chịu đựng cùng em một cái chết từ từ….
Trang:
« 1,[2],
3 Đến trang: