Bức thư cuối cùng21:28 / 29.12.2014 222 - Chia sẻ : 9.0 /10 |
Anh à…
Em ko bị ung thư, chỉ là 1 cái hạch ở cổ, một cái u nhỏ vô hại thôi… chỉ cần uống thuốc, u ấy sẽ tự tan anh ạ!
Đợt đi khám, bác sĩ nói vậy…. Người ta bảo, cái u này ko thể làm em bị ra máu được… chắc là có nguyên do khác…
Và thế là người ta làm xét nghiệm…
Một số xét nghiệm rất rắc rối và phức tạp…
Nhưng ko sao anh nhỉ… Thật may mắn là em ko bị ung thư. Như vậy, ít ra, em cũng sẽ ko có một cái chết rát là sến như phim Hàn Quốc!
Em lại đến chỗ khám trứơc theo lịch hẹn định kỳ, người ta có vẻ nhìn em e ngại. Nói em phải đến bệnh viện lớn kiểm tra….
Cái gì mà phiền quá vậy. Cái u nhỏ kia là u lành, em cảm giác uống thuốc cũng sắp đỡ rồi… Sao phải rắc rối khám nhiều nơi….
Xong…
Người ta bảo là, nghi ngờ em bị nhiễm khuẩn đường máu cấp tính và hệ lọc máu hay là kiềm hãm máu hay là cái quái gì liên quan đến máu em đó… Nó có vấn đề… nặng lắm…. Nhưng… người ta chỉ nghi ngờ vậy thôi…
Thế là…
Em đến bệnh viện…
Lại thử máu…
Lại chọc ra chọc vào cứ như là người đi xét nghiệm sida….
Và em sợ…
Rồi em cũng quên…
Tháng trứớc, người ta gọi điện thoại nói em lên đó để lấy kết quả, nhưng em bận quá, cũng chẳng đi được. Em quan tâm làm gì chứ…
Sống chết có số mà…
Nhưng có một hôm, em đi ra khỏi nhà, em nhìn thấy anh đèo người yêu anh, ôm nhau chặt quá…
Em buồn…
Em chẳng thiết làm gì cả…
Thế là…
Em đi loanh quanh và đi lang thang…
Em tự nhiên nhớ…
Và em đến….
Bệnh viện…. Anh biết đấy… Mùi rất kinh… Trong cái tâm trạng lúc đó…. Em khó có thể chịu nổi mùi thuốc sát trùng kinh khủng ấy… Em vào toilet… nôn thốc nôn tháo….
Bác sĩ gặp em…
Mặt ông ấy cứ làm sao đấy…
Mắt thì nhìn đâu đó, chứ ko có nhìn thẳng vào em…
Rồi ông ấy nói…
Nói lại cái điều mà cái ông bác sĩ ở phòng khám Media đã nói với em….
Rồi…
Em hỏi ông ấy…
Khả năng khỏi bệnh của em là bao nhiêu %…
Ông ấy im lặng!
Và…
Em hiểu…
Em hỏi ông ấy…
Thời gian sống của em là bao nhiêu lâu nữa….
Câu trả lời của ông ấy…. khiến em chỉ muốn đứng dậy và chạy ra khỏi đấy thật nhanh…