Bến đợi16:01 / 03.01.2015 481 - Chia sẻ : 9.0 /10 |
Bác bá tôi được dăm con, bốn con gái, cố mãi mới được cậu út nên đặt tên là Nam. Mấy chị em gái hơn chục tuổi đầu đã đi làm hợp tác, vừa học vừa làm tự nuôi mình, vào những vụ đông, sắn quần lội ruộng nhặt những giẻ thóc còn sót trên những gốc rạ mủn ngập nước, có buổi dầm mình trong nước lạnh mò hến, gạt những cánh bèo sen, vớt những con ốc nhồi đóng màng trắng miệng nổi lềnh bềnh trên mặt nước, có buổi ra bến gánh cát từ thuyền lên bãi. Tối đến sau cả buổi bước xuống thuyền, trên vai nặng trĩu gánh cát bấm chân bước lên bến, đổ cát vào đống, vai lưng mỏi nhừ, mấy chị em cùng lũ bạn như những cô tiên đứa ôm cây chuối, đứa lấy quần làm phao bơi, vùng vẫy trong làn nước. Nước sông mát rượi vuốt ve cơ thể họ, tiêu tan nỗi mệt nhọc thường ngày.
Trong mấy chị em, chị cả Kiêm sớm dừng học, đi làm, phụ mẹ nuôi mấy em ăn học. Mấy em sau đều học hành đỗ đạt hiện làm việc trong các cơ quan nhà nước.
Giờ ở quê chỉ còn Bác Bá, tuổi già nương tựa lẫn nhau mỗi khi đau yếu trở trời. Lúc có tâm sự, bác hay nói: ngày xưa tôi không đỡ đần cho bà được nhiều, nay đây mai đó bận toàn việc công, nay muốn bù đỡ bà song cũng chẳng làm được điều gì. Bà đã cho tôi, hy sinh cho tôi quá nhiều. Bá tôi cười nói: ông cứ khỏe mạnh bên tôi là được rồi. Thực ra Bá muốn nói nhiều lắm, nhưng không thể diễn tả nổi. Ngày trước một mình với đàn con, bao vất vả cho ông ấy yên lòng đi công tác, lắm lúc cũng cực, cũng tủi thân lắm nhưng Bá chưa một câu than vãn. Niềm vui của Bá là những đứa con, chúng xinh xắn như tiên đồng mang lại cho Bá bao cảm hứng và niềm vui sống.